Mùa xuân có đến hay chăng? (24h) - Đi tìm hạnh phúc hay công bằng nơi cuộc sống là điều không thể?!? Lòng người dối gian hay định mệnh cay đắng riêng nó, nó cũng không thể trả lời được... Nó sống lặng thầm từng ngày, nó sinh ra trên cuộc đời này để được yêu thương và nhận lấy khổ đau. Nó không oán hận dẫu cuộc sống không phải lúc nào cũng ngọt ngào với nó. Đành lòng cam chịu, vì nó biết đó là số phận chẳng thể thay đổi được gì, mắt buồn muôn thuở vẫn buồn xa xăm.
Lập đông, lạnh, sao buốt giá cõi lòng... Mùa đông dường như chỉ dành cho nó, đi giữa dòng người chen chúc sao vẫn thấy lẻ loi quá. Khung trời riêng khung trời không nắng, gió từng cơn len lỏi ưu tư vào hồn, trái tim nhỏ bé đang rỉ máu với những nỗi đau ngọt ngào, những khổ đau rất đời thường nó phải gánh chịu.
Nó đang cố gắng đấu tranh số phận, đem tình yêu thương ra để lấp khoảng trống khổ đau, nó càng chống chọi càng thấy thất bại thảm hại. Nó mệt mỏi lắm rồi, có lẽ nó đã bỏ cuộc và đang đợi cái kết thúc đến với nó, kiệt sức, buông xuôi, tâm hồn vỡ tan, những đêm dài làm bạn trăng sao... bệnh nó càng nặng hơn, lượng thuốc giảm đau ngày càng nhiều hơn chỉ mong cầm cự qua mùa đông.
Cuộc sống không trọn vẹn cho nó, nhưng nó thấy ấm lòng vì đã sống ý nghĩa...
Cuộc sống không trọn vẹn cho nó, nhưng nó thấy ấm lòng vì đã sống ý nghĩa. Nó không dối gian hay làm ai khổ đau, nó đã đem yêu thương khỏa lấp những tâm hồn lạnh giá, đến với những người cần nó. Đó những việc rất ư là nhỏ nhưng đã đem niềm vui cho bao người. Cuộc sống là để yêu thương mà, nó chưa bao giờ hối tiếc những việc đã làm hay hối hận sau những quyết định nào của nó. Có lẽ đây là một phần nụ cười mà nó tạo cho mình, nó hứa sẽ sống thật ý nghĩa dẫu thời gian dành cho nó đã cạn.
Mùa xuân hy vọng tràn đầy hoa và nắng sẽ đến trong niềm hân hoan của bao người, nơi tình yêu thăng hoa, cảm xúc dâng trào... Biết đâu mùa xuân đấy sẽ vắng ai đó. Người ra đi sẽ mỉm cười, làm làn gió mát cho đời thêm xinh... Nơi cánh đồng, em còn đó mênh mông nắng và hoa. Mùa xuân lặng thầm mình ai?
Xóa đi nỗi đau hay cộng thêm vào cớ sao đưa vào con đường không lối. Có một ngày hiểu ra sự thật... thì đoàn tàu đã lăn bánh, và ngày hôm nay cũng muộn rồi. Người đi mãi không về, người ở lại hỏi lòng có vui không...? Thôi thì đừng oán trách ai hết... đấy là số phận, là định mệnh cay nghiệt riêng nó thôi!